hoa tư dẫn review

Những trích dẫn hay nhất trong sách của Trương Hạo Thần. Ngày đăng: 03/11/2021 - Lượt xem: 1645. Trương Hạo Thần được đánh giá là tác giả 9x thành công nhất tại Trung Quốc, những cuốn sách của anh luôn nhẹ nhàng như những lời an ủi đến nhiều bạn trẻ Top 20 homestay Huế hoài cổ và lãng mạn 1. Furano Garden Hoà Bình (đặt phòng) Bạn đã mệt mỏi với cuộc sống xô bồ, tấp nập nơi phố thị. Bạn muốn tìm một nơi để có thể "đi trốn" cùng bạn bè và người thân? Bạn muốn trải nghiệm một cuộc sống xanh gần gũi với thiên nhiên? Hãy ghé thử Furano Hoà Bình - khu homestay xanh gần Hà Nội rộng tới 2,2 ha. Review Nước hoa Nữ Cách Thử Nước Hoa Đúng Nhất Được Hướng Dẫn Từ Chuyên Gia Nước Hoa. 5 Mẹo bảo quản nước hoa mà bạn nên biết. Giấy chứng nhận ĐKKD số 0316472023 do Sở Kế hoạch và Đầu tư TpHCM cấp ngày 22/9/2020 . MISSI LÀ AI. Đứng từ góc nhìn của một người phát hành ICO, sẽ có 2 cách tư duy về việc chọn Advisor: Cách 1: Chọn người theo kỳ vọng đám đông để dễ dàng huy động vốn, không quan trọng người đó có hỗ trợ được chuyên môn gì cho team hay không, chỉ cần xuất hiện khuôn mặt lên 10 tập đoàn lớn nhất thế giới. 1. Amazon. 80,18 tỷ đô la. Ngành: Kinh doanh bán lẻ. Vào ngày 7 tháng 1 năm 2019, Amazon lần đầu tiên trở thành công ty đắt nhất thế giới, vượt qua đối thủ cạnh tranh - Microsoft. Amazon là một công ty bán lẻ của Mỹ chuyên bán và giao hàng hóa Nước Hoa Vùng Kín Charme Secret là sản phẩm có tác dụng mang lại hương thơm nhẹ nhàng, quyến rũ trên vùng kín. Sản phẩm giúp loại bỏ những mùi hôi gây cảm giác khó chịu và làm sạch vùng kín một cách nhẹ nhàng. Ngoài ra, nước hoa hồng vùng kín Charme Secret…. Tiếp tục Vay Tiền Online Không Trả Có Sao Không. Hoa tư dẫn của Đường Thất Công Tử đan xen nhiều chuyện tình đẹp và để lại dấu ấn sâu sắc cho độc giả. Trong đó, phải kể đến cặp đôi Tống Ngưng – Thẩm Ngạn. Chậm một bước, cách cả thiên nhai Tôi đã đọc tác phẩm này từ những ngày đầu khi vừa xuất bản tại Việt Nam, đọc đi đọc lại nhưng lần nào cảm xúc cũng đong đầy. Bởi chăng những câu chuyện ấy đã khắc sâu vào tâm trí. Vì vậy, tôi xin dành đôi dòng để viết lên cảm xúc của mình về chuyện tình đặc biệt và ám ảnh nhất đối với tôi Tống Ngưng – Thẩm Ngạn. Đọc Tận kiếp phù du, tôi cảm giác tim mình như bị siết chặt, có gì đó nghèn nghẹn không thôi. Không ngược đãi hay hành hạ thể xác, câu chuyện được dẫn dắt một cách nhẹ nhàng, những quá khứ dần được tái hiện qua điệu hoa tư dẫn thấm đẫm sầu bi. Tôi tưởng chừng như mình nghe được những tiếng nấc của người con gái, những tiếng nấc nghẹn ngào, cô đơn giữa đêm khuya. Bởi câu chuyện chất chứa nỗi buồn, sự đau thương và trên hết là nỗi bất công, sự bạc đãi của số phận. Tống Ngưng là con nhà võ. Từ nhỏ, cô đã say mê cây thương buộc dải lụa hồng. Khi lớn lên lại dũng cảm cùng huynh trưởng vào sinh ra tử lập bao công trạng. Thế nhưng, đằng sau một nữ tướng kiên cường, Tống Ngưng cũng là một cô gái nhỏ, cũng khát khao yêu thương, cũng mơ mộng có một nam tử thật lòng quý trọng mình. Khi Tống Ngưng nghe tin nhị công tử phủ thừa tướng không muốn thành thân cùng mình, cô đã đứng trầm ngâm bên suối rất lâu. Tôi có thể nhìn thấy sự cô độc ấy. “Huynh đừng giận, bọn chúng là những gã công tử ham chơi trói gà không chặt, chúng không thích muội, huynh tưởng muội thích chúng sao? Tống Ngưng nếu lấy chồng, cũng phải lấy anh hùng hào kiệt”. Và người ấy cuối cùng cũng xuất hiện, tôi không biết anh có phải anh hùng hào kiệt hay không, chỉ biết rằng đó chính là khắc tinh trong cuộc đời của Tống Ngưng, người sẽ kéo cô vào vô vàng những đau khổ, bi thương. Đó là Thẩm Ngạn. Hai người gặp nhau trước ải Ngọc Lang. Thẩm Ngạn cưỡi chiến mã đen tuyền, bộ chiến bào lóng lánh, đường kiếm chuẩn xác đánh bại Tống Ngưng. Từ giây phút đó, anh cũng lấy đi trái tim của cô, vạn kiếp bất phục. Nếu nói đó chỉ là những rung động đầu đời như việc chúng ta hâm mộ một cầu thủ hay một diễn viên thần tượng thì sao Tống Ngưng lại dùng cả sinh mệnh của mình để cứu sống Thẩm Ngạn? Phải yêu thế nào mới cho cô sức mạnh để ngược nắng ngược gió, lật đến cái xác thứ hai ngàn bảy trăm hai mươi tám để tìm thấy Thẩm Ngạn. Có lẽ tôi ngưỡng mộ cô ấy vì điều đó, ai trong chúng ta cũng có thể yêu nhưng có mấy ai có được sự hi sinh vô điều kiện như Tống Ngưng. Trong hang động lạnh giá giữa sa trường, Thẩm Ngạn đã nói “Nếu cô nương không chê, khi tại hạ khỏi bệnh, xin đến quý gia cầu hôn cô nương”. Tôi nghĩ đó chính là thời khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời của Tống Ngưng. Bởi sau đó, những hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm, những đau đớn bi thương không tên mà gọi đến đã cho cô biết thế nào là sự vô tình của số phận. Thẩm Ngạn không nhận ra cô. Anh nghĩ rằng Liễu Thê Thê là ân nhân của mình. Trong đêm tân hôn, người cô ngày đêm thương nhớ lại thốt ra những lời vô tình “Chắc cô biết người ngồi trên chiếc giường này đêm nay vốn là ai chứ?” Không phải Tống Ngưng không muốn nói sự thật, cô rất muốn anh biết nhưng Thẩm Ngạn không tin, anh không cho cô cơ hội biện minh. Để rồi những tổn thương nối tiếp tổn thương, Liễu Thê Thê có thai, Thẩm Ngạn phế tay cầm thương của Tống Ngưng, anh luôn coi cô là kẻ thù, là người đàn bà tâm địa xấu xa. Tất cả những điều đó đã bào mòn đi niềm tin cô dành cho anh, đã phủ lấp đi những quá khứ tươi đẹp, cũng hủy diệt tất cả nhiệt thành của cô đối với Thẩm Ngạn. Có lẽ, thời khắc đau đớn nhất của Tống Ngưng là khi cô mất đi Thẩm Lạc – đứa con duy nhất kết tinh từ tình yêu của cô và Thẩm Ngạn. “Tại sao con trai tôi chết rồi, mà các người vẫn còn sống được, chàng và Liễu Thê Thê lại vẫn sống được”. Đọc đến đây, tôi không kìm được nước mắt nữa, tiếng nói của Tống Ngưng như con thú nhỏ bị thương rên lên đầy tuyệt vọng, những đau đớn, khổ sở này có ai biết hết được? Thẩm Ngạn không biết, tôi không biết, các bạn cũng không biết, chỉ có Tống Ngưng biết. Tôi không trách Thẩm Ngạn vô tình, không trách Liễu Thê Thê ích kỷ, không trách số phận bạc bẽo nhưng tôi thương Tống Ngưng vô cùng. Những điều cô trải qua vượt quá sức chịu đựng của một cô gái nhỏ ở độ tuổi 17-18 nhưng lại kiên cường, trách nhiệm. Dẫu có đau thương ở nơi đất khách cô cũng chưa từng về lại cố hương kể khổ cùng ai, chỉ âm thầm chịu đựng. Cả Thẩm Ngạn và Tống Ngưng đều là những người cố chấp. Thẩm Ngạn cố chấp với hai chữ trung nghĩa. Anh bên cạnh Liễu Thê Thê vì đó là người cứu anh, chứ không vì đó là người anh yêu. Tôi khẳng định điều đó nhưng anh có yêu Tống Ngưng không? Tôi thật sự không chắc lắm. Nhiều độc giả cũng có cùng suy nghĩ như tôi và hỏi tác giả. Đường Thất Công Tử đã trả lời Thẩm Ngạn yêu Tống Ngưng. Yêu nhưng không biết là yêu, yêu nhưng không dám thừa nhận tình yêu, âu đó cũng là một bi kịch. Có lẽ chính vì vậy anh lại càng tổn thương Tống Ngưng để tự thuyết phục mình không phụ ân nghĩa nhưng điều đó đã vô tình giết chết tình yêu của mình, biến anh thành kẻ phụ bạc, cũng đẩy người con gái mình yêu đến tận cùng nỗi tuyệt vọng. Tống Ngưng có tội gì, có chăng chỉ là quá yêu Thẩm Ngạn, quá cố chấp để trao trọn trái tim cho một người. Để đến cuối cùng kết thúc cuộc đời trong điệu hoa tư dẫn. Có bạn sẽ cho rằng đó là lựa chọn ngốc ngếch, dành tình cảm cho một kẻ phụ tình như Thẩm Ngạn liệu có đáng không? Nhưng tôi hiểu cảm giác của Tống Ngưng, suốt bảy năm cô trải qua là những nỗi buồn đau kéo dài, một điệu hoa tư dẫn, một giấc mộng đẹp, âu đó cũng là ân huệ duy nhất mà cuộc đời dành cho cô. Bởi vì hiện thực đó dù chỉ thấy trong mơ cũng làm cô run lên không thể chịu nổi, dù tôi chỉ là người đọc cũng thấy tim mình nhói đau. Sự ra đi của Thẩm Ngạn ở cuối truyện, tôi nghĩ đó cũng là một sự giải thoát. Dù tác giả không viết nhưng tôi nghĩ những ngày tháng sau đó của anh thật sự rất đau khổ và khó khăn. Sự cố chấp của anh vẫn còn đến phút cuối đời khi kiên quyết mang theo mình chiếc bình gốm xanh đế trắng đựng tro cốt người anh yêu cùng an tán tại chiến trường Thương Lộc – nơi cô đã cứu anh. Phải chăng anh muốn cùng cô làm lại từ đầu, đến nơi chỉ thuộc về hai người? Có lẽ nhiều bạn cũng như tôi, đã từng mong có một cái kết tốt đẹp hơn cho Tống Ngưng và Thẩm Ngạn. Đã nhiều đêm tôi suy nghĩ, nghĩ đến vô vàng những cái kết khác. Chẳng hạn như Tống Ngưng thoát khỏi ảo mộng, Quân Phất sẽ cho Thẩm Ngạn biết rõ chân tướng rồi sau đó hai người lại về với nhau, bắt đầu lại từ đầu, hay Tống Ngưng quay về cố quốc sống bình yên để Thẩm Ngạn nơi này ăn năn suốt đời,…. Nhưng rồi tôi chợt nhận ra, tất cả chỉ là tự mình huyễn hoặc. Như Tuyết Linh Chi – tác giả Thương Ly đã từng nói câu chuyện bi thương không ở kết cục mà bi thương ở quá trình. Phải, chuyện tình của Tống Ngưng và Thẩm Ngạn, bi kịch chính là quá trình ấy, những tổn thương đã không thể bù đắp được nữa, yêu thương đã không đủ để xóa nhòa tất cả. Một cái kết có hậu như tôi vừa nói sẽ chỉ là gượng ép và có chăng lại dẫn đến những bi kịch khác. Vì vậy, như Đường Thất Công Tử, câu chuyện khép lại một cách hợp lý. Chậm một bước, cách cả thiên nhai. Tống Ngưng chậm một bước nói ra sự thật, Thẩm Ngạn chậm một bước để nhận ra tình yêu của mình, chỉ thế thôi đã khiến cả hai mãi như những đường thẳng song song không bao giờ giao nhau, để tình yêu ấy mãi chỉ là ảo mộng. Theo tôi, trong tất cả các cặp đôi của Hoa tư dẫn thì đây là cặp đôi đáng thương nhất, làm tôi đau lòng nhất. Bởi vì họ chưa bao giờ thật sự được yêu thương, chưa bao giờ biết đối phương có yêu mình không, cho đến cuối đời. Một câu chuyện buồn nhưng rất hay và ý nghĩa. Trong cuộc đời chúng ta, sẽ không tránh khỏi những lúc vấp ngã, tổn thương nhưng hãy sống hết mình, hãy yêu thương trọn vẹn để khi nhắm mắt sẽ không còn gì phải hối tiếc, không còn phải cầu mong một điệu hoa tư dẫn dệt lên những mộng ảo. Qúa khứ sẽ mãi là quá khứ, còn chúng ta, hãy sống cho hiện tại các bạn nhé. Cảm ơn Đường Thất Công Tử vì đã làm nên một tác phẩm rất tuyệt vời. Mời các bạn tham khảo thêm nhiều review truyện ngôn tình hay khác tại Review Hoa Tư Dẫn Hoa Tư Dẫn là một câu chuyện đồ sộ, không phải bởi vì độ dài của nó, cũng không phải vì lồng chứa bên trong đó là bốn câu chuyện nữa, mà bởi vì nó thực sự đồ sộ từ tầm vóc, bối cảnh, đến tư tưởng của mỗi cá nhân trước vận mệnh và thời cuộc. Nó là một thiên tình sử viết về tình yêu nam nữ, nhưng vây quanh những đôi nam nữ ấy lại không chỉ có cảm tình và lưu luyến đơn thuần, mà còn có trách nhiệm, tín ngưỡng, đánh đổi, và cả hy sinh. Dù là Tô Dự – Diệp Trăn hay Mộ Ngôn – Quân Phất, dù là Thẩm Ngạn – Tống Ngưng, Oanh Ca – Dung Viên – Dung Tầm – Cẩm Tước, Công Nghi Phỉ – Khanh Tửu Tửu hay Tô Hoành – Mộ Dung An, cũng không tránh khỏi sự lựa chọn ấy. Bởi vậy, vốn định đọc một câu chuyện, nhưng cuối cùng lại chứng kiến cả một đời người. Cửu Châu thời viễn cổ, cửu tộc hướng triều, vạn dân đều phục. Không có khả năng và cũng không dám khái quát hết tất cả mọi tiểu tiết của thiên truyện diệu kỳ ấy, cho nên, trong bài review này tớ sẽ chỉ quan tâm đến sự lựa chọn Quân Phất, đứng từ góc nhìn của Quân Phất, hay gọi đúng tên của nàng Văn Xương công chúa Diệp Trăn, để tiếp cận một thời đại đã sớm vùi trong huyền sử, không còn vết tích. Văn Xương công chúa, hàm ý văn đức hưng thịnh, nàng không được nuôi lớn như một công chúa nhưng lại chết đi như một công chúa. Cái chết của Diệp Trăn ở phần mở đầu chính là chi tiết bi tráng nhất, đẹp đẽ nhất, đắt giá nhất thiên truyện Trần quốc Thế tử dẫn binh chinh phạt, Vệ vương đầu hàng, Văn Xương công chúa Diệp Trăn nhảy từ trên tường cao trăm trượng, tuẫn tiết cùng Vệ quốc. Hóa ra cuộc đời này nhẹ tựa một cái phất tay vậy thôi. Từ lúc sinh ra nàng đã được đưa đến Thanh Ngôn tông, được Huệ Nhất tiên sinh dạy dỗ, lớn lên như mọi môn đệ khác trong tông phái, không có đặc quyền của công chúa, cũng không có mối liên hệ gì với vương cung. Thế nhưng, vào thời khắc lâm chung của Vệ quốc, nàng đã đem tính mạng mình hoàn thành bổn phận một công chúa, giữ lấy chút tôn nghiêm cuối cùng cho xã tắc. Chết trong tiếng ai ca tống tiễn nước Vệ, trong tiếng khóc than của tướng sĩ, trong niềm kính trọng của nhiều đời đế vương hậu thế về sau… Chúng ta không thể lựa chọn nơi mình sinh ra, nhưng lại có thể chọn cho mình cách sống. Mình đã thích Diệp Trăn ngay từ những nét phác họa đầu tiên đó, và mãi về sau, mình biết, mình đã không mến nhầm người. Là Văn Xương công chúa, nàng không giũ bỏ trách nhiệm của mình. Là Quân cô nương, nàng không cố chấp hận thù mù quáng. Đủ đơn thuần mà không vô tâm vô phế. Can trường. Trí tuệ. Tài hoa. Nếu không can trường, làm sao tiểu cô nương có thể đối mặt với con báo hung mãnh trong đêm mưa, mặc cho móng vuốt con ác thú cào tước vai, run run ướm dao lên ngực mình, thà làm ngọc nát… Nếu không trí tuệ, sao nhìn ra tình thế chư hầu phân tranh, một tờ Gián Vệ công sớ nhìn trước an nguy đất nước… Nếu không tài hoa, làm sao họa ra một bức Sơn cư đồ danh chấn Cửu Châu, mười lăm tuổi đã có thể biến hoán mười hai chỉ pháp không sai một âm trong một khúc… Người con gái tài mạo song toàn như thế, lương thiện, đơn thuần, vốn không nên bị trói buộc trong cung thất vàng son. Cuối cùng vẫn là vương cung phế khí quá nặng, không giữ được mạng sống cho nàng. Diệp Trăn chẳng có ước vọng gì cao xa, cho đến lúc chết, vẫn một lòng chỉ mong tìm được người thanh niên đã hai lần cứu nàng khi trước. Người thanh niên trong tay áo thoảng hương mai thanh lạnh, đeo mặt nạ bạc, không rõ thân thế, không rõ nhân thân, bặt vô âm tín, chưa từng hứa hẹn, nhưng nàng cứ cố chấp kiếm tìm. Tới khi tìm được, trái tim ấy đã không còn đập nữa. Trong lồng ngực Quân Phất, chỉ còn lại một viên Giao Châu giá lạnh mà thôi. Ánh trăng trong sáng vằng vặc, tôi đưa tay bịt mắt mình, như chàng đã từng làm vậy. Nhưng đôi mắt đó bây giờ đã chết. Chuyện này thực không biết làm sao. Có thể nhiều bạn sẽ cảm thấy, chuyện của Mộ Ngôn – Quân Phất không lâm li bi đát như những couple phụ kia. Mình thì ngược lại, mình đọc đi đọc lại Hoa Tư Dẫn rất nhiều lần, hầu như đều tua hết các couple phụ, chỉ đọc những khúc hai nhân vật chính xen kẽ xuất hiện. Bởi vì, mỗi lần đọc lại, mình sẽ đều phát hiện ra một chi tiết nào đó đã bỏ quên khi trước. Mình không thấy loãng, vì đối với mình đoạn cố sự kia thật đẹp. Mình thích Quân Phất, vì cô gái nhỏ ấy lương thiện, kiên cường, hiểu chuyện, thủy chung. Không ít nữ chính ngôn tình thường tự coi mình là nhất, đòi hỏi nam chính nam phụ phải chiều chuộng mình phải vây quanh mình vô điều kiện, nhưng lại chẳng làm được gì cho nam chính, ngoài việc gây rắc rối khắp nơi. A Phất không phải kiểu con gái như thế. Vất vả kiếm tìm, cứu chàng, hiểu chàng, bảo vệ chàng bằng khúc nhạc Hoa Tư. Đem tính mạng mình gảy nên khúc Hoa Tư Tý Ngọ, nàng là Văn Xương công chúa có một không hai khắp Đại Triều, cũng là A Phất ôm mối tình thầm lặng với Tiểu Lam công tử… Nữ tử như thế, mới xứng để Trần Tuyên hầu Tô Dự tung người xuống vực sâu, bê bài vị mà sắc phong Văn Đức hoàng hậu, dùng thọ mệnh của bản thân đổi lấy một lần trùng sinh cho nàng… Nữ tử như thế, mới đáng được binh sĩ nước Vệ ào lên tiếng ai ca, mới đáng để kẻ tống tiễn Vệ quốc cũng phải thở dài mà tuyên bố hậu táng theo chế lễ. Hai cuộc đời tuy ngắn, nhưng cuộc đời nào cũng vô khuyết vô song. Review phim hoa tư dẫn Hoa Tư Dẫn là một câu chuyện đồ sộ, không phải bởi vì độ dài của nó, cũng không phải vì lồng chứa bên trong đó là bốn câu chuyện nữa, mà bởi vì nó thực sự đồ sộ từ tầm vóc, bối cảnh, đến tư tưởng của mỗi cá nhân trước vận mệnh và thời cuộc. Nó là một thiên tình sử viết về tình yêu nam nữ, nhưng vây quanh những đôi nam nữ ấy lại không chỉ có cảm tình và lưu luyến đơn thuần, mà còn có trách nhiệm, tín ngưỡng, đánh đổi, và cả hy sinh. Dù là Tô Dự – Diệp Trăn hay Mộ Ngôn – Quân Phất, dù là Thẩm Ngạn – Tống Ngưng, Oanh Ca – Dung Viên – Dung Tầm – Cẩm Tước, Công Nghi Phỉ – Khanh Tửu Tửu hay Tô Hoành – Mộ Dung An, cũng không tránh khỏi sự lựa chọn ấy. Tô Dự Thẩm Ngạn Tống Ngưng Dung Viên Oanh Ca Tuyết ở Bối Trung Tô Hoành Mộ Dung An Bởi vậy, vốn định đọc một câu chuyện, nhưng cuối cùng lại chứng kiến cả một đời người. Cửu Châu thời viễn cổ, cửu tộc hướng triều, vạn dân đều phục. Cửu Châu Hoa Tư Dẫn Không có khả năng và cũng không dám khái quát hết tất cả mọi tiểu tiết của thiên truyện diệu kỳ ấy, cho nên, trong bài review này tớ sẽ chỉ quan tâm đến sự lựa chọn Quân Phất, đứng từ góc nhìn của Quân Phất, hay gọi đúng tên của nàng Văn Xương công chúa Diệp Trăn, để tiếp cận một thời đại đã sớm vùi trong huyền sử, không còn vết tích. Văn Xương công chúa, hàm ý văn đức hưng thịnh, nàng không được nuôi lớn như một công chúa nhưng lại chết đi như một công chúa. Quân Phất Cái chết của Diệp Trăn ở phần mở đầu chính là chi tiết bi tráng nhất, đẹp đẽ nhất, đắt giá nhất thiên truyện Trần quốc Thế tử dẫn binh chinh phạt, Vệ vương đầu hàng, Văn Xương công chúa Diệp Trăn nhảy từ trên tường cao trăm trượng, tuẫn tiết cùng Vệ quốc. Hóa ra cuộc đời này nhẹ tựa một cái phất tay vậy thôi. Từ lúc sinh ra nàng đã được đưa đến Thanh Ngôn tông, được Huệ Nhất tiên sinh dạy dỗ, lớn lên như mọi môn đệ khác trong tông phái, không có đặc quyền của công chúa, cũng không có mối liên hệ gì với vương cung. Thế nhưng, vào thời khắc lâm chung của Vệ quốc, nàng đã đem tính mạng mình hoàn thành bổn phận một công chúa, giữ lấy chút tôn nghiêm cuối cùng cho xã tắc. Chết trong tiếng ai ca tống tiễn nước Vệ, trong tiếng khóc than của tướng sĩ, trong niềm kính trọng của nhiều đời đế vương hậu thế về sau… Ngôn tình ngược tâm cổ đại Chúng ta không thể lựa chọn nơi mình sinh ra, nhưng lại có thể chọn cho mình cách sống. Mình đã thích Diệp Trăn ngay từ những nét phác họa đầu tiên đó, và mãi về sau, mình biết, mình đã không mến nhầm người. Là Văn Xương công chúa, nàng không giũ bỏ trách nhiệm của mình. Là Quân cô nương, nàng không cố chấp hận thù mù quáng. Đủ đơn thuần mà không vô tâm vô phế. Can trường. Trí tuệ. Tài hoa. Diệp Trăn Nếu không can trường, làm sao tiểu cô nương có thể đối mặt với con báo hung mãnh trong đêm mưa, mặc cho móng vuốt con ác thú cào tước vai, run run ướm dao lên ngực mình, thà làm ngọc nát… Nếu không trí tuệ, sao nhìn ra tình thế chư hầu phân tranh, một tờ Gián Vệ công sớ nhìn trước an nguy đất nước… Nếu không tài hoa, làm sao họa ra một bức Sơn cư đồ danh chấn Cửu Châu, mười lăm tuổi đã có thể biến hoán mười hai chỉ pháp không sai một âm trong một khúc… Người con gái tài mạo song toàn như thế, lương thiện, đơn thuần, vốn không nên bị trói buộc trong cung thất vàng son. Cuối cùng vẫn là vương cung phế khí quá nặng, không giữ được mạng sống cho nàng. Diệp Trăn chẳng có ước vọng gì cao xa, cho đến lúc chết, vẫn một lòng chỉ mong tìm được người thanh niên đã hai lần cứu nàng khi trước. Người thanh niên trong tay áo thoảng hương mai thanh lạnh, đeo mặt nạ bạc, không rõ thân thế, không rõ nhân thân, bặt vô âm tín, chưa từng hứa hẹn, nhưng nàng cứ cố chấp kiếm tìm. Tới khi tìm được, trái tim ấy đã không còn đập nữa. Trong lồng ngực Quân Phất, chỉ còn lại một viên Giao Châu giá lạnh mà thôi. Ánh trăng trong sáng vằng vặc, tôi đưa tay bịt mắt mình, như chàng đã từng làm vậy. Nhưng đôi mắt đó bây giờ đã chết. Chuyện này thực không biết làm sao. Có thể nhiều bạn sẽ cảm thấy, chuyện của Mộ Ngôn – Quân Phất không lâm li bi đát như những couple phụ kia. Mình thì ngược lại, mình đọc đi đọc lại Hoa Tư Dẫn rất nhiều lần, hầu như đều tua hết các couple phụ, chỉ đọc những khúc hai nhân vật chính xen kẽ xuất hiện. Mộ Ngôn Quân Phất Quân Phất Mộ Ngôn Bởi vì, mỗi lần đọc lại, mình sẽ đều phát hiện ra một chi tiết nào đó đã bỏ quên khi trước. Mình không thấy loãng, vì đối với mình đoạn cố sự kia thật đẹp. Mình thích Quân Phất, vì cô gái nhỏ ấy lương thiện, kiên cường, hiểu chuyện, thủy chung. Không ít nữ chính ngôn tình thường tự coi mình là nhất, đòi hỏi nam chính nam phụ phải chiều chuộng mình phải vây quanh mình vô điều kiện, nhưng lại chẳng làm được gì cho nam chính, ngoài việc gây rắc rối khắp nơi. A Phất không phải kiểu con gái như thế. Vất vả kiếm tìm, cứu chàng, hiểu chàng, bảo vệ chàng bằng khúc nhạc Hoa Tư. Đem tính mạng mình gảy nên khúc Hoa Tư Tý Ngọ, nàng là Văn Xương công chúa có một không hai khắp Đại Triều, cũng là A Phất ôm mối tình thầm lặng với Tiểu Lam công tử… Mộ Ngôn Nữ tử như thế, mới xứng để Trần Tuyên hầu Tô Dự tung người xuống vực sâu, bê bài vị mà sắc phong Văn Đức hoàng hậu, dùng thọ mệnh của bản thân đổi lấy một lần trùng sinh cho nàng… Nữ tử như thế, mới đáng được binh sĩ nước Vệ ào lên tiếng ai ca, mới đáng để kẻ tống tiễn Vệ quốc cũng phải thở dài mà tuyên bố hậu táng theo chế lễ. Hai cuộc đời tuy ngắn, nhưng cuộc đời nào cũng vô khuyết vô song. tag hoa phim truyện xem sstruyen review đọc ngoại diễn viên full ebook vietsub tiki artbook wattpad tập 1

hoa tư dẫn review