gã độc thân vàng mười
Gã Độc Thân Vàng Mười Chương 90 Chương trước Chương tiếp Chu Cương dửng dưng chiếu đèn từ đầu đến chân cái đứa bị **, gã đó xấu hổ quá giơ tay bưng mặt, Chu Cương liền bảo: "Người anh em đầu xuân năm mới ai lại phơi chim ra thế, đèn đóm không có thì vui thú đếch gì."
Giá vàng thế giới. Tới 9h35' hôm nay (ngày 17/10, giờ Việt Nam), giá vàng thế giới giao ngay đứng quanh ngưỡng 1.650,8 USD/ounce, tăng 5,5 USD/ounce so với đêm qua. Giá vàng giao tương lai tháng 12 trên sàn Comex New York ở mức 1.657,5 USD/ounce, tăng 10,6 USD/ounce so với đêm qua.
Truyện Gã Độc Thân Vàng Mười của tác giả Công Tử Ca kể về Ngải Đông Đông vừa tiến vào trại giam, biết đạo lý "cường long cũng thua địa đầu xà", cho nên liền lân la tới gần làm quen với đại ca Chu Cương, còn xin nhận làm cha nuôi, cho hắn một chỗ dựa.
Chu Cương vào tù làm đại ca, ra tù vẫn là gã độc thân vàng mười trong thị trấn. Ngải Đông Đông vào tù làm con nuôi, bám càng đại ca để giữ mạng, ra tù lại tiếp tục kiếp du côn nhãi nhép mặt dày. Chuyện tình lâm li của gã trai quê không vợ với cậu ấm thủ đô, hay
Truyện Gã Độc Thân Vàng Mười - Chương 20. Khải Tử lôi cổ Ngải Đông Đông lẳng ra phía sau rồi cười đắc ý: "Nó nói gì mọi người nghe thấy hết rồi, sao hả, sượng mặt quá nên định ăn hiếp thằng bé à?!"
Gã Độc Thân Vàng Mười là truyện đam mỹ hiện đại theo mình rất đáng đọc. Truyện có nội dung không phức tạp nhưng hấp dẫn. Đặc biệt là hoàn cảnh trong nhà giam, nhân vật được thiết lập vô cùng độc đáo. Truyện xoay quanh hai hai nhân vật chính là Ngải Đông Đông và Chu Cương. Cậu bé Ngải Đông Đông từ nhỏ đã lưu lạc, khá phá phách, lém lỉnh.
Vay Tiền Online Không Trả Có Sao Không. Tác giả Công Tử Ca Tên gốc 黄金单身汉 Hoàng kim đan thân hán Dịch Quick Translator – QT đại lão gia Edit Du Du đã-trở-lại-và-đèo-bòng-như-xưa Thể loại đam mỹ, hiện đại, cuộc sống thường ngày, bá đạo cường công, phong tao tiểu thụ. Tình trạng bản gốc 137 chương hoàn. Note Bản dịch này không mang mục đích thương mại và chưa được sự đồng ý của tác giả. – Chương một – Lúc bị bắt, Ngải Đông Đông nghĩ mình sẽ bị đưa vào trại giáo dưỡng thiếu niên các kiểu, nhưng cái thị trấn bé tí này chỉ có nhõi một trại giam, đâu ra mà đòi giáo dưỡng, đồng chí trưởng đồn công an quẳng luôn nó vào đấy, chẳng ai thèm hỏi nó đẻ năm nào. Thế là Ngải Đông Đông trở thành phạm nhân nhỏ nhất trong tù, sống những ngày nơm nớp sợ hãi như đi trên dây, nhìn quanh chỉ thấy một lũ đàn ông hổ báo, tấm thân mỏng manh của nó chưa một lần dám ưỡn lên. Lúc mới vào trại, nó đâu biết một đứa kiêu căng vênh váo như nó lại động lòng với một gã đàn ông trong tù. Đó là mối tình đầu của nó. Nói cho đúng hơn là tình yêu thầm của nó, ngọt ngào khấp khởi, khổ tâm bối rối, bởi vì là những trải nghiệm đầu đời nên mỗi phút mỗi giây đều khắc sâu trong lòng, khiến nó mãi mãi không quên. Gã đàn ông ấy ngời ngời khí thế, được tôn làm đại ca trong tù nhưng chưa từng bắt nạt một ai, ấy thế mà ai ai cũng sợ gã, kể cả Ngải Đông Đông. Nhưng Ngải Đông Đông không chỉ sợ, với gã nó còn ấp ủ cả một mối đắm say cuồng nhiệt khác thường của tuổi thanh xuân. Nhưng trong mắt Chu Cương không có Ngải Đông Đông, trong tù sinh hoạt thiếu thốn, đực rựa gã cũng có xài, ấy thế mà tuyệt nhiên gã không hề nghĩ đến Ngải Đông Đông. Chu Cương coi Ngải Đông Đông là thằng nhãi ranh lôi thôi lếch thếch, mồm xoen xoét gọi “ba nuôi”. Thằng nhãi chỉ trạc tuổi con gái gã, chim chưa mở mắt thì làm ăn gì? Khi họ gặp nhau, Ngải Đông Đông mới mười bốn, mối tình đầu, Chu Cương đã hơn ba mươi. Sự sùng bái Ngải Đông Đông dành cho Chu Cương bao hàm cơ man là cảm xúc, là tình yêu thơ ngây say đắm, là lòng kính nể với người che chở mình, lại cũng là khát khao tình dục manh nha thức tỉnh, bản năng sùng bái trước một “con đực” đầy quyến rũ. Trong nhà lao, ở nơi tăm tối nhất, nhờ Chu Cương mà nó được chứng kiến “cảnh xuân tươi đẹp” đầu tiên trong đời. Ngải Đông Đông thấy hơi đau khổ. Nhưng cái đau này chỉ có thể giấu ở trong lòng, không kể được với ai. Thế nên nó trở thành sầu muộn. Hơn chục năm đầu đời Ngải Đông Đông chưa từng biết sầu muộn, hôm nay cuối cùng cũng được nếm mùi, bởi vì yêu. Theo lý mà nói, người đầy bản lĩnh như Chu Cương không nên đi tù. Chu Cương có một cô bồ nhí tên Tôn Phương Phương là hoa hậu của đội văn công huyện, người mảnh mai cao ráo, thướt tha yêu kiều, theo Chu Cương từ năm mười tám tuổi, năm ấy đàn ông xếp hàng choảng nhau để giành giật nàng. Có điều đàn ông như Chu Cương cứ theo lời bọn huynh đệ của gã thì đàn bà con gái trên đời “không có ai gã cưa không đổ, chỉ có gã không thèm cưa thôi”, thế nên gã tán tỉnh dăm ba câu Tôn Phương Phương đã ngoan ngoãn quy hàng. Về phương diện đạo đức mà nói Chu Cương không phải một người đàn ông tốt, thời thanh niên gã không lo học hành, người sặc mùi du côn thổ phỉ. Cơ mà trai không xấu gái không theo, Tôn Phương Phương yêu chính cái chất đàn ông ấy của Chu Cương, huống hồ Chu Cương lại đầy nghĩa khí, tiêu tiền như nước, bản lĩnh đầy mình, hô mưa gọi gió giữa đất Cố Thành, bí thư huyện ủy so ra còn kém gã. Mới đầu Tôn Phương Phương quả là yêu Chu Cương chết đi sống lại, thế nhưng con người Chu Cương cái gì cũng được chỉ mỗi cái không biết lãng mạn, cũng không đủ dịu dàng, chí ít là đối với cô gái trẻ trung hoạt bát như Tôn Phương Phương, sau mấy năm đầu ở bên gã cô cảm thấy hai người bị thiếu lửa. Chu Cương thích cô chỉ vì cô là phụ nữ, một người phụ nữ đẹp, đàn ông thích phụ nữ ngoài vì tình dục thì chỉ còn vì thứ gọi là lòng sĩ diện, Chu Cương không yêu cô. Phụ nữ sau những giờ phút si mê mãnh liệt luôn sực tỉnh lại, họ sẽ muốn được nhiều hơn, như cô, cô không chỉ muốn thật nhiều tiền hay túi xách hàng hiệu, nhà lầu xe hơi, cô còn muốn một người đàn ông yêu cô hết lòng hết dạ, người thấu hiểu được cô, trân trọng cô. Những thứ ấy cô không tìm được ở Chu Cương. Giữa lúc ấy một thanh niên điên cuồng theo đuổi Tôn Phương Phương xuất hiện, gã tên Lưu Thành. Nói đến Lưu Thành này cũng không phải người thường, ba gã là bí thư thị xã, ba của ba gã thì là cán bộ cứng trên tỉnh mới về hưu, thời trẻ từng có công với đất nước, tuy không so được với các cấp lãnh đạo trung ương nhưng cũng xứng được coi là con ông cháu cha ba đời làm quan. Tôn Phương Phương vốn là người khôn khéo, đôi bên gặp gỡ mấy lần cô nàng cũng có chút tình tang với Lưu Thành, gọi là tình trong thì đã mặt ngoài còn e, mới thế mà bị Chu Cương phát hiện. Chu Cương không nói nhiều, gã tìm người đập gãy một chân Lưu Thành. Tôn Phương Phương biết tính Chu Cương hẹp hòi, về sau còn ở với gã cũng không sung sướng gì nên ngay đêm hôm đó liền bỏ trốn lên tỉnh. Hậu quả của cái chân gãy kia càng ngày càng nghiêm trọng, kiện qua kiện lại, cuối cùng là điệu được Chu Cương vào đồn công an. Có điều dân huyện Cố Thành đều rỉ tai nhau rằng Chu Cương lên công an không phải để bị phạt tù, người ta đi tránh bão các ông bà ạ. Trưởng đồn công an huyện Cố Thành là Triệu Đắc Ý cũng là anh em kết nghĩa với Chu Cương, người này cùng với Chu Cương và một người nữa tên Viên Suất được gọi là ba ông vua xứ Cố Thành. Đánh gãy chân của con trai bí thư thị xã, hung phạm mà là dân thường thì không biết sẽ phải chịu hậu quả thế nào chỉ biết Chu Cương đây đi tù vẫn hiên ngang ăn chơi phè phỡn, tuyệt nhiên không khổ sở gì cả, dân huyện Cố Thành bảo nhau có biết như thế gọi là gì không? Là phép vua thua lệ làng ạ. Cường hào ác bá thôn quê toàn là bọn gian manh hiếu chiến chỉ rình rình đớp một cái là ta đi đời nhà ma, Ngải Đông Đông chỉ nhãng đi một tí mà cũng bị tên cường hào Chu Cương ấy “đớp” cho một cái, thế rồi kịch độc ngấm khắp tim gan phèo phổi, cả đời không tìm được thuốc giải. ——- – Giới thiệu – – Chương một – Chương hai – Chương ba –
“Thế sau này đừng đi lại với thằng Trần Hổ nữa…” Chu Cương vuốt ve tóc nó “Đứa khác thì thôi nhưng Trần Hổ nổi tiếng thích đàn ông, không được.”Ngải Đông Đông nhìn cặp mắt mơ màng vì hơi men của Chu Cương, có lẽ say quá nên mắt gã cứ ươn ướt lấp lánh dưới ánh sáng vàng ấm áp của bóng đèn ngủ đầu Đông Đông hỏi “Ba uống nhiều lắm phải không?”“Không, ngồi nhậu cứ nghĩ về con, biết con ở nhà đợi nên uống có ít, dăm chén…” Chu Cương giơ tay khua khoắng rồi tự dưng bật cười, mắt gã nhìn Ngải Đông Đông chăm chăm làm nó thấy hết sức trìu Đông Đông cũng mỉm cười, nó nằm nép bên cạnh Chu Cương, Chu Cương khẽ siết vai nó, cằn nhằn “Còn cười nữa.”“Vui thì người ta cười.” nói rồi Ngải Đông Đông định nhỏm dậy, Chu Cương níu nó lại nhưng nó bảo “Con chưa tắt đèn dưới nhà.”“Kệ nó.” Chu Cương vẫn dán mắt vào nó rồi cúi xuống hôn hôn môi nó “Không hiểu tại sao bữa nay ngồi nhậu chỉ nghĩ đến con.”Câu nói ngọt như mía lùi lần đầu tiên Ngải Đông Đông được nghe từ miệng Chu Cương. Nó hân hoan ngắm gương mặt gã nhưng lúc sau nó lại nhăn mặt gặng hỏi “Mấy câu dẻo quẹo này ba hót với bọn con gái suốt đúng không?”Chu Cương bật cười, véo má nó. Ngải Đông Đông làm bộ đau lắm rồi chồm dậy, leo xuống giường chạy xuống tầng một tắt tới nơi nó thấy Chu Minh đang đứng dưới sân, bảo “Chú đang định vào tắt đèn hộ con đây, ở bên kia cũng thấy đèn dưới nhà vẫn sáng… anh cả về chưa con?”Ngải Đông Đông gật đầu “Lại say đang nằm trên lầu chú ạ.”“Có say lắm không, chú làm cho bát canh giã rượu nhé?”“Thôi chú ạ, hơi tây tây một tí thôi, con cho ba con uống nhiều nước cũng được.”Chu Minh gật đầu bảo “Con giục anh cả lấy vợ sơm sớm đi cho có người đỡ đần con. Suốt ngày bắt con hầu hạ.”“Rước mẹ kế về á, con ứ cần!”Chu Minh phá lên cười rồi bỏ về bên nhà, tiếng cười ha ha còn vọng lại. Ngải Đông Đông chạy vào nhà, khóa cửa cẩn thận, lên lầu ngó vào phòng nó thấy Chu Cương đã ngủ mất Đông Đông rón rén bò lên giường, ngồi dựa tường thẫn thờ một lúc nó lại quay sang ngắm nhìn Chu Cương. Dưới ánh đèn ngủ mấy câu nói tình tứ của Chu Cương mới nãy còn quanh quẩn trong óc nó, nó bật cười một mình rồi nằm xuống, nép mình tiếp tục ngắm ba nuôi nó. Ngắm ngắm rồi cười cười, cứ như thằng dở yêu khiến cho đứa bụi đời cà chớn như nó thành ra thế này, tình yêu làm cho con tim nó trở nên mềm mại, bình nhưng sáng hôm sau thức dậy Chu Cương dường như quên sạch bách những sự hường phấn đêm qua, câu đầu tiên gã nói là “Hôm qua ba về kiểu gì vậy?”“Dạ?” Ngải Đông Đông dụi mắt, ngơ ngác nhìn Chu Cương “Thì tự ba về mà…”“Thật à?” Chu Cương cau mày, hỏi “Uống nhiều quá chẳng nhớ gì hết… ba có bảo gì mày không?”Ngải Đông Đông ngớ người, không hiểu Chu Cương đang nói thật hay đùa “Ba giỡn con đấy à, hôm qua lúc về ba có say lắm đâu? Ba nói chuyện rõ ràng rành mạch mà, chỉ có đi hơi liêu xiêu một tí thôi.”“Thật không?” Chu Cương bóp bóp trán “Hây dà, già rồi chẳng nhớ gì sất.”“Hôm qua vừa về ba đã ôm con rồi hôn hít rồi bảo yêu con nhớ con tùm lum các kiểu, ba lại bảo không nhớ đi?”“Ba mày nói thế á?” Chu Cương cười cười nhìn nó.“Thế này chắc là say thật, hôm qua ba nói nhiều lắm.” Ngải Đông Đông bò dậy bắt đầu mặc quần áo vào, nó cũng không hiểu rốt cuộc Chu Cương đang đùa nó hay gã nói thật nữa. Đã thế thì nó cũng chớt nhả lại cho biết, nó cài áo lông, quào quào lại tóc rồi bảo “Lần sau uống vừa vừa thôi, nốc cho lắm vào rồi nói nhảm làm người ta nghĩ cả đêm.”Lần này thì Chu Cương cười lớn “Hôm qua ba nói làm mày nghĩ ấy à?”“Ba nói thế thì ai chẳng tưởng ba thích thật…” nói rồi Ngải Đông Đông hơi cụp mắt, nghiêng đầu liếc sang Chu Cương, giọng nửa đùa nửa thật “Làm con mừng quá mất ngủ.”Chu Cương gối đầu trên cánh tay nằm nhìn nó, gã cười cười rất khó hiểu.“Ba quên hết rồi à, không nhớ gì cả thật à?”Chu Cương lắc đầu, mắt vẫn nhìn nó chằm chằm. Mặt Ngải Đông Đông thoáng cái sa sầm, Chu Cương lại hỏi nó “Hôm qua trước lúc đi ba với mày chưa nói chuyện xong đúng không? Việc thằng Trần Hổ với việc ở trường mày định thế nào đây?”“Vâng.” lúc này tâm trạng Ngải Đông Đông đã hết sức tồi tệ, nó đáp như gắt “Thì đã bảo là con sẽ cố gắng, đảm bảo 100% thì không có đâu.”Chu Cương gật đầu, không nói gì nữa. Ngải Đông Đông lại tự dưng hỏi “À phải rồi, không biết Trịnh Dung dạo này thế nào nhỉ, sao không thấy nó mò sang đây? Con tưởng ngày nào tan sở nó cũng phải đi tìm ba cơ đấy.”“Ba không giống mày, ba mày rạch ròi chuyện ở tù với chuyện ngoài xã hội lắm con ạ.”Chỉ một câu đáp ấy là đủ hạ gục Ngải Đông Đông. Nó bặm môi, ngoảnh đít đi ra rửa Dung không mò đến nhưng mùa xuân này nhà họ vẫn được đón một vị khách không đó là thứ ba, Ngải Đông Đông học gần hết ca sáng thì Chu Cương đến trường đón nó đó chưa hết giờ, Ngải Đông Đông ngồi trong lớp nhìn qua cửa sổ thấy Chu Cương nhưng thầy giáo vẫn đang giảng bài, nó không dám xin ra sợ thầy giáo bực mình thì Chu Cương cũng bực theo. Đợi mãi đến hết tiết thì thầy lại dạy lố thêm chục phút, đến lúc thầy tuyên bố lớp nghỉ là Ngải Đông Đông chạy té ra luôn, bỏ cả sách vở bày bừa trên bàn.“Đi, bữa nay về nhà ăn trưa.”Trường học có chế độ quản lý học sinh khép kín nên từ tháng này Ngải Đông Đông đã không về nhà ăn trưa mà ăn tại căng-tin của trường. Cơm ở trường cũng ngon nhưng thật ra Ngải Đông Đông vẫn muốn về vì ở nhà có Chu Cương. Nhưng Chu Cương không đồng ý, gã bắt nó ăn trên trường để khỏi sao lãng việc học. Học sinh phải có phụ huynh đăng ký mới được về ăn trưa nên dù không muốn Ngải Đông Đông vẫn phải chấp nhận cuộc sống bán trú, ngoài tối về nhà ngủ thì hầu hết thời gian nó đều mài mặt trên trường. Mới đầu Ngải Đông Đông không quen được, nó làm biếng lâu ngày nên bị nhốt trong trường suốt mở mắt ra đã học, sáng học trưa học chiều học nó thấy bứt rứt hết sức. Về sau dần dần cũng thành quen, may mà Chu Cương khá tâm lý nên ngày nào cũng đến đón nó. Riêng đãi ngộ này là đủ đền bù quá nửa cái sự thiệt thòi trong lòng Ngải Đông Đông. Nhiều khi nó còn thấy hai người bọn nó bây giờ cứ như đang yêu nhau thật.“Bữa nay có gì đặc biệt hả ba?”“Nhà có khách, cho con về gặp.”Nghe thế Ngải Đông Đông thích ý lắm, dọc đường nó cứ gặng hỏi Chu Cương khách nào vậy nhưng Chu Cương cố tình ậm ừ không chịu nói cho nó biết. Lúc chạy gần đến nhà tự dưng Chu Cương dừng xe tấp vào lề đường, mặt gã nghiêm túc hẳn.“Mẹ con đến.”Chu Cương nói một câu mà Ngải Đông Đông nghe như sét đánh ngang một hồi lâu Ngải Đông Đông mới như sực tỉnh, tỉnh ra rồi nhưng nó vẫn có vẻ không tin, nó nhìn Chu Cương đầy ngờ vực, muốn dò xét từ vẻ mặt Chu Cương xem gã nói thật hay đùa.“Sao bả lại đến đây, sao bả biết con ở đây được?”“Ba gọi cho cô ấy.” Chu Cương nói rất chậm rãi nhưng người gã lại nghiêng sang áp lại gần nó như là đang đề phòng nó lên cơn quá khích “Năm ngoái ba nhờ người đi hỏi chuyện nhà con nên cũng liên hệ được với mẹ con… ít nhất phải cho mẹ con biết con sống ra sao, dù sao mẹ con cũng lo lắng cho con thôi mà. Máu mủ không thể bỏ được… ba biết quan hệ đôi bên không tốt, con không thích cô ấy nhưng có thế nào cô ấy cũng là người sinh ra con, nuôi con…”“Bả đâu có lo lắng gì cho con.” mặt Ngải Đông Đông đã đỏ bừng.“Sao lại không lo, lúc ba gọi điện báo tin cô ấy khóc ngay trong điện thoại đấy.”Ngải Đông Đông cúi gằm mặt, cả buổi sau nó mới nói “Không có con bả chẳng sung sướng quá. Lúc trước ở nhà bả suốt ngày bảo hối hận vì đẻ con ra, bảo là biết thế thì lúc ấy bóp chết con cho rồi.”“Đó là mẹ con quẫn trí vì áp lực cuộc sống, ai lại đi tin lời nói lúc cáu giận. Làm cha mẹ không phải vạn bất đắc dĩ không ai ghét bỏ con cái cả.”“Thế thì có con số đen nên bị cả cha cả mẹ coi như rác.” Ngải Đông Đông hậm hực “Kệ ba đấy, ba rước bả về thì tự đi mà hầu bả.”“Mẹ con đến nhà mình rồi cả nhà biết cô ấy rồi mà con không về gặp thì ra cái gì?”“Ba có thèm hỏi ý kiến con trước khi rước bả về đâu, thế thì ra cái gì hả?” đột nhiên Ngải Đông Đông gào lên “Con không về đâu, con lên trường đây!!”“Đừng nóng, từ từ để ba nói chuyện.” Chu Cương vội vàng níu tay Ngải Đông Đông lại rồi khóa trái cửa xe. Ngải Đông Đông bật chốt mãi không mở được cửa, nó tức quá gạt phăng cả tay Chu Cương ra.
Tác giả Công Tử Ca Tên gốc 黄金单身汉 Hoàng kim đan thân hán Dịch Quick Translator – QT đại lão gia Edit Du Du đã-trở-lại-và-đèo-bòng-như-xưa Thể loại đam mỹ, hiện đại, cuộc sống thường ngày, bá đạo cường công, phong tao tiểu thụ. Tình trạng bản gốc 137 chương hoàn. Note Bản dịch này không mang mục đích thương mại và chưa được sự đồng ý của tác giả. – Chương hai lăm – Trịnh Dung rất không cam tâm. Gã cảm thấy Chu Cương đối với Khải Tử tốt hơn với gã nhiều lắm. Quan hệ của gã và Chu Cương bắt đầu thế nào thiên hạ không biết nhưng gã thì thừa hiểu, tất cả là do gã mặt dày mày dạn tiếp cận Chu Cương. Khi yêu thì chỉ số thông minh của con người ta thường không ổn định, mà nếu sự yêu này là tương tư đơn phương thì thôi, mất trí ghen tuông mơ tưởng hão huyền là quá bình thường. Trịnh Dung nghĩ rằng thứ quái gở như Ngải Đông Đông bình thường không ai muốn dây cả, nhìn nó là thấy hèn hạ đê tiện rồi. Thằng lỏi Ngải Đông Đông như thế mà bấu víu được Chu Cương chắc chắn là nhờ có Khải Tử. Khải Tử quan hệ khá tốt với Ngải Đông Đông, biết đâu Chu Cương yêu ai yêu cả đường đi lối về? Cũng có thể thằng điếm Khải Tử nhân lúc mây mưa đã rỉ tai Chu Cương thế nào đó nhờ gã chiếu cố Ngải Đông Đông nên Chu Cương mới ra tay giúp Ngải Đông Đông như vậy. Đàn ông mà, lấy lòng bồ nhí là lẽ thường tình. Càng nghĩ Trịnh Dung càng thấy cay đắng, vốn gã đã ôm một cục tức trong người hôm nay thêm chuyện này khiến gã càng hận tợn, cơn ghen làm gã sắp phát điên. Cứ thế cứ thế, bao nhiêu hờn ghen đổ cả lên đầu Khải Tử. Khải Tử thì chỉ biết cắn răng mà chịu, thôi thì một điều nhịn là chín điều lành, dù sao gã cũng không thể chốc chốc lại đi kể khổ với Chu Cương được. Đằng thẳng ra mà nói Chu Cương đâu có nghĩa tình thắm thiết gì với gã, tiện tay thì giúp thôi. Thái độ của Chu Cương đơn giản chỉ như một gã đàn ông phong lưu chơi trò tung hứng, có miếng chân tình nào đâu. Trịnh Dung đích thực là hạng khẩu Phật tâm xà, gã có những độc chiêu hành hạ khiến người ta thân tàn ma dại mà vẫn không có chứng cứ gì để kiện gã. Ông bà ta có câu con giun xéo lắm cũng quằn, Khải Tử bây giờ là minh chứng điển hình, gã còn hơn một năm nữa thì mãn hạn nhưng cứ thế này mãi gã sợ mình cố không nổi một năm. Thế là Khải Tử quyết định phản công. Gã là phạm nhân, Trịnh Dung là cảnh sát, lại ở cùng một trại giam, Khải Tử có rất ít cơ may đấu lại Trịnh Dung. Nghĩ đi nghĩ lại Khải Tử chỉ thấy mỗi Chu Cương là phương án khả dĩ nhất. Đương nhiên Khải Tử không chỉ ôm mỗi khát khao tìm chỗ dựa, gã thật sự thích Chu Cương. Từ lúc mới nghe danh chưa được gặp người thật gã đã đem lòng ngưỡng mộ Chu Cương lắm rồi, đến khi thấy mặt thì thôi tiếng sét ái tình là có thật, trái tim gã đã hiến cả cho Chu Cương. Với tất thảy những gã đàn ông yêu giống đực và hầu hết đàn bà trên đời này Chu Cương là một món ngon tuyệt hảo mà họ hoàn toàn không thể cưỡng lại. Sự hiện hữu của gã thỏa mãn mọi ước vọng người ta có thể mơ đến về một người đàn ông, một gã độc thân vàng mười tựa như món quà từ thiên giới. Nhưng Chu Cương có một nguyên tắc bất di bất dịch đó là chơi trai thì thoải mái nhưng gã không làm với trai. Trịnh Dung và Khải Tử đều từng thổi kèn cho gã nhưng chưa bao giờ được quan hệ thật sự. Đương nhiên Khải Tử và Trịnh Dung chỉ ước gì được ngủ với Chu Cương, lên giường với người đàn ông mình thích thì nửa lần một lần cũng là niềm ao ước, chẳng qua Chu Cương tuyệt nhiên không có ý tưởng đó. Nói thẳng ra là khẩu vị của Chu Cương trước nay vẫn luôn là những cô nàng non tơ mơn mởn, thỉnh thoảng gã vẫn kiếm mấy em như thế để giải quyết nhu cầu. Vào trại cũng thế, giữa đám đực rựa phốp pháp Khải Tử và Trịnh Dung được gã chọn chỉ vì hai thằng trắng trẻo dễ coi nhất mà thôi. Có điều Khải Tử vẫn còn rất tự tin, cũng giống như Trịnh Dung gã tin rằng Chu Cương chưa chịu động lòng với bọn họ chỉ vì gã “chưa xài nên chưa biết cái hay của đàn ông”. Thực ra Khải Tử cũng chưa làm với đàn ông bao giờ nhưng chuyện kể thì gã nghe rồi. Hồi chưa đi tù gã từng đọc được một mẩu tin trên tạp chí về vụ một người Hoa kiều bị tên Mỹ đen cưỡng bức. Đoạn sau bài báo tác giả phân tích rằng trong mắt tên Mỹ đen người Hoa nọ không khác gì phụ nữ vì dáng vóc người đó nhỏ nhắn, da dẻ thì trắng trẻo, lông trên người rất thưa, quan trọng nhất là cơ thể không có mùi hôi nên khi ôm ấp cảm giác giống hệt phụ nữ. Hơn nữa theo lời khai của tên Mỹ đen thì trong thời gian ở tù trước đó gã thường quan hệ với đàn ông, sau khi ra tù gã cảm thấy bộ phận sinh dục của nữ giới không sánh bằng hậu môn nam giới vì thế gã không tìm đến nữ giới nữa. Thế là từ đó Khải Tử đã tự khai sáng cho mình về ưu điểm nổi trội của nam giới, đơn cử về thể xác mà nói tình dục đồng giới tạo ra khoái cảm mãnh liệt vượt xa so với quan hệ nam nữ. Cảm giác khít chặt nóng cháy tột đỉnh khi thâm nhập vào cơ thể một người đàn ông thì không đời nào phụ nữ so bì được. Vậy nên Khải Tử quyết định sẽ biến mình thành một bữa đại tiệc thết đãi Chu Cương. Khi nói đến tình dục thì bất kể trai gái, luôn có một lằn ranh ngăn cách giữa còn trinh và trải đời. Đàn ông đàn bà còn trinh không cần biết lúc thường tỏ ra bảo thủ hay lẳng lơ đến mức nào họ vẫn luôn có những điểm đặc trưng của những kẻ chưa trải sự đời. Thậm chí ở những người luôn mồm tục tĩu hay những cô nàng thấy trai là sáng mắt đi nữa thì zin vẫn là zin, ngắm kĩ sẽ lộ ra ngay. Khải Tử chính là loại người đó, gã muốn dụ dỗ Chu Cương lắm rồi nhưng vẫn thấy xấu hổ. Trong khi đó Trịnh Dung có lẽ vì còn chướng ngại tâm lý từ vụ việc lần trước nên cũng không dám đến tìm Chu Cương, thế là ngoảnh đi ngoảnh lại hơn nửa tháng trời Chu Cương chưa được miếng mặn nào. Với gã đàn ông đang tuổi dồi dào sinh lực và nhu cầu tình dục luôn cao hơn người thường như Chu Cương mà nói nửa tháng có hơi lâu thật, Khải Tử nghĩ bụng giờ mình chỉ cần khêu gợi khéo léo một tí có khi Chu Cương xơi gã thật cũng nên. Càng nghĩ Khải Tử lại càng rạo rực khấp khởi. Cuối tháng 11, trời lạnh hơn, giờ giấc sinh hoạt trong trại được điều chỉnh, tối ngủ sớm, sáng dậy trễ hơn một chút. Bữa ăn hàng ngày cũng chất lượng hơn trước, chí ít là lượng thịt nhiều hơn. Và cứ thế đám đực rựa trong tù ăn no rửng mỡ, đầu óc bắt đầu nảy ra đủ thứ linh tinh. Hầu Tử là đầu trò kiêm người chịu án lâu nhất ở khu 6, gã bị phán mười hai năm, năm nay là năm thứ tám gã ở tù. Tám năm chưa được nếm mùi đàn bà, khỏi phải nói gã quẫn đến mức nào. Có điều tuy Hầu Tử ngổ ngáo nhưng bản chất gã lại cực kỳ bảo thủ, đúng hơn gã đích thị là loại đàn ông gia trưởng truyền thống, thà tự xóc lọ chứ quyết không láng cháng với lũ đàn ông trong trại. Ừ nhưng mà nói đi phải nói lại, trong tù toàn thứ đàn ông đô con phốp pháp thì có cho gã cũng không hứng nổi. Thế rồi sự xuất hiện của Khải Tử đã kết thúc chuỗi ngày âm u nặng nề của gã. Khải Tử thì… phải nói là thằng trắng trẻo đẹp trai nhất gã gặp trong suốt tám năm ngồi khám, dáng người cao ráo mảnh mai, cái eo trông chẳng kém gì đàn bà con gái. Hầu Tử phát hiện ra cảm giác của mình với Khải Tử ấy là trong một buổi chiều nóng nực nọ, gã nhìn Khải Tử tắm và thế là cửng lên, gã trông cái mông trắng bạch của Khải Tử sao mà hấp dẫn thế, chẳng phải đâu xa chỉ cần được cà cà vào cái khe mông ấy thì chắc cũng sướng ngất trời. Do dự hồi lâu Hầu Tử mới quyết định lợi dụng địa vị của mình để hưởng thụ một phen. Trong tù được cái trưởng buồng có quyền lực không thua gì quản giáo, ở đây chỉ cần đừng để chết người thì cái gì trưởng buồng muốn chắc chín phần là sẽ được. Thế rồi Hầu Tử đang định giương oai thì Khải Tử bị Chu Cương vời đi “lâm hạnh”. Lúc ấy phải nói là Hầu Tử tiếc đứt cả ruột. Khải Tử cũng là đứa rất lanh, qua lại mấy lần với Chu Cương đã bắt đầu nảy sinh tình cảm. Hầu Tử thấy mà ấm ức. Ở đời là vậy, cái gì có dễ dàng thì chẳng sao nhưng hễ cái gì đáng ra thuộc về mình mà bị người khác giành mất tự nhiên người ta sẽ thấy không ưng trong lòng. Hầu Tử tức tối, hối hận, nhưng mà chẳng làm gì được. Chu Cương là ai cơ chứ, một ông vua xứ Cố Thành, gã trêu vào thế nào được. Chưa kể gã còn có một nỗi buồn nam nhi nữa, ấy là gã nghĩ một khi Khải Tử đã bén mùi món hàng khủng của Chu Cương thì sức gã gần bốn chục tuổi đầu sợ theo không nổi. Dù rằng gã vẫn rất tự tin mình hơn chán vạn thằng đàn ông cùng lứa khác. Thực ra Hầu Tử rất muốn khuyên bảo Khải Tử, lúc này Khải Tử đang si mê Chu Cương nên mờ mắt chứ gã đứng ngoài thì thấy rõ lắm. Chu Cương nói sao cũng là người có vai có vế ngoài đời, không bao giờ có chuyện gã chịu trách nhiệm với Khải Tử, chẳng qua trong tù buồn chán bày trò tiêu khiển mà thôi. À nhưng nói đến trách nhiệm thì Hầu Tử có hơn gì Chu Cương đâu. Trong tù đôi lứa xứng đôi, đi ra ngoài ai còn muốn thế? Định kiến xã hội không cho phép, bản thân gã cũng không có cái can đảm ấy. Tất cả chỉ là niềm vui bất chợt, khoái cảm nhất thời mà thôi. Bất kể Chu Cương đối với Khải Tử thế nào Khải Tử vẫn quyết tâm cố gắng đến cùng. Ý gã là từ giờ đến tháng 12 nhất định gã phải hạ gục được Chu Cương. ———– Du’s corner Anh Chu tôi có vẻ được mô tả thấu thí quá nhở = vừa thích ti to vừa vô trách nhiệm, thôi thôi cái khúc tù tội này qua nhanh thôi chứ không không ai thèm ngó ngàng anh tôi nữa thì khốn = À và nếu anh chị em để ý sẽ thấy cách xưng hô của em Đông với đám phạm hơi bị loạn xạ, ví dụ Chu Cương hơn 30 em nó gọi chú, Hầu Tử gần 40 lại gọi anh, sang mấy chương kế có nhân vật qua đường Trương Quốc Dân cũng hơn 30 lại thành chú. Mình xin giải thích là cách xưng hô của em Đông với mọi người mình đều giữ nguyên theo bản gốc của tác giả, chỉ duy nhất từ “chú” với anh Chu là mình chém ra = cơ mà vì về sau em nó chủ động nhận bố nuôi nên ko lý gì ban đầu gọi “anh” cả, mọi người xập xí bỏ qua cho mình hen. Coi như môi trường tạp nham xưng hô cũng loạn theo hén. – Chương hai hai – Chương hai ba – Chương hai tư – – Chương hai lăm – Chương hai sáu – Chương hai bảy –
Bạn đang đọc truyện Gã Độc Thân Vàng Mười của tác giả Công Tử Ca. Lúc bị bắt, Ngải Đông Đông nghĩ mình sẽ bị đưa vào trại giáo dưỡng thiếu niên các kiểu, nhưng cái thị trấn bé tí này chỉ có nhõi một trại giam, đâu ra mà đòi giáo dưỡng, đồng chí trưởng đồn công an quẳng luôn nó vào đấy, chẳng ai thèm hỏi nó đẻ năm là Ngải Đông Đông trở thành phạm nhân nhỏ nhất trong tù, sống những ngày nơm nớp sợ hãi như đi trên dây, nhìn quanh chỉ thấy một lũ đàn ông hổ báo, tấm thân mỏng manh của nó chưa một lần dám ưỡn mới vào trại, nó đâu biết một đứa kiêu căng vênh váo như nó lại động lòng với một gã đàn ông trong là mối tình đầu của nó.
Tác giả Công Tử CaTên gốc 黄金单身汉 Hoàng kim đan thân hánDịch Quick Translator – QT đại lão giaEdit Du DuThể loại đam mỹ, hiện đại, cuộc sống thường ngày, bá đạo cường công, phong tao tiểu trạng bản gốc 137 chương hoàn.Note Bản dịch này không mang mục đích thương mại và chưa được sự đồng ý của tác ánNgải Đông Đông vừa tiến vào trại giam, biết đạo lý "cường long cũng thua địa đầu xà", cho nên liền lân la tới gần làm quen với đại ca Chu Cương, còn xin nhận làm cha nuôi, cho hắn một chỗ Cương không chỉ ở trong tù hô mưa gọi gió, ra ngoài rồi vẫn không bị khinh nhục, vẫn theo lẽ thường trở thành người đàn ông độc thân quý giá của thị tù Ngải Đông Đông tích cực bám đuôi đại ca để không bị bắt nạt, ra tù vẫn tiếp tục cuộc sống du côn, mặt dày mày chuyện tình yêu của một gã trai quê không vợ với cậu ấm thủ đô, hay là chặng đường biến “con nuôi” thành “con nuôi để thịt”.Tình yêu của cha nuôi và con nuôi, nghiêm túc, chân thực, đơn sơ, 1vs1.
gã độc thân vàng mười